Cơn mưa và ngọn gió dữ dội thổi, và trong cơn bão,
Nhà ga phản chiếu trên mặt nước,
Đi theo những dấu chân, vượt qua làn sương mù dày đặc,
Tôi nhìn ra ngoài kia, một mình và cất tiếng hát.
Phải rồi, ở phòng chờ này,
Tôi biết em sẽ đến, ướt đẫm bởi cơn mưa,
Chắc chắn tôi sẽ mỉm cười,
Để chúng ta không thể quên một lần nữa...
Bông hoa giản dị em đưa cho tôi,
Tôi đã quay đi, không quan tâm tới nó,
Tại sao em không nói gì đó khác,
Mà chỉ mãi xin lỗi tôi?
Tôi cất lên tiếng hát một bài hát thật buồn,
Tôi biết tôi chẳng là gì cả...
Nhưng tôi vẫn phải nói với em,
Về màu sắc và hương thơm của bông hoa đó...
Phải rồi, ở trong phòng chờ này,
Tôi biết em sẽ đến, bị làn gió quét qua,
Chắc rằng em sẽ nhíu đôi mày lại,
Em sẽ không cất lên được lời nào...
Bị biến thành nạn nhân của những trò đùa và giễu cợt,
Em nhìn đồ đạc bị tung tóe khắp nơi,
Rồi nhặt lên dần từng thứ một,
Cảnh tượng đó lại chợt ùa về trong tôi...
Điệu cười ngượng ngập đó của em,
Trông nó không cô đơn chút nào,
Vào lúc cơn bão này trôi qua,
Tôi muốn nói với em mọi chuyện...
"Chúng thật khó", "Những điều đó thật buồn" - nói ra những từ ngữ ấy thật xấu hổ.
Tôi không thể kiềm bản thân nở 1 nụ cười.
Tôi chỉ có thể nép mình ở nơi đây, tiếp tục sống,
Ở đây đợi em trong cơn bão...
Tôi ngâm nga một bài hát buồn,
Tôi biết tôi chẳng là gì cả...
Nhưng tôi vẫn phải nói với em,
Về màu sắc và hương thơm của bông hoa đó...
Điệu cười ngượng ngập đó của em,
Trông nó không cô đơn chút nào,
Vào lúc cơn bão này trôi qua,
Tôi muốn nói với em mọi chuyện...
Bông hoa đó, em đã trao tôi...
Bông hoa đó, em đã trao tôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét