Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2015

Flowerwall - Kenshi Yonezu.

Kể từ ngày đó, thời khắc tôi gặp em
Có một dòng máu vô hình gắt kết hai ta
Nỗi buồn của chúng ta, sự dịu dàng, hy vọng và tuyệt vọng
Chúng ta đều chia sẻ chúng cho nhau

Tôi vẫn nhớ rõ những điều tôi muốn biết,
Nhưng thời gian chúng ta bên nhau thật ngắn ngủi...
Tôi còn có thể ở bên em bao lâu nữa?
Khi nào ánh sáng kia sẽ vụt tắt?

Giọng nói của em dịu dàng vang vọng,
Và mọi muộn phiền đều tan biến...

Phải rồi, Bức tường hoa đó
Bức tường rực rỡ sắc màu,
Dựng lên trước chúng ta...
Chúng ta bị chối bỏ ư?
Hay là để bảo vệ...
Không tìm thấy câu trả lời, mọi thứ dần bế tắc...

Chúng ta cứ tiếp tục gọi đó là "định mệnh"
Và luôn nắm chặt tay nhau cùng bước đi...

Trong thế giới rộng lớn này,
Bằng cách nào đó, chúng ta xuất phát tại cùng một điểm...
Khoảng trống trong tôi, thiếu sót nơi em
Chúng ta bù đắp cho nhau

Làm sao chúng ta lại tìm được nhau?
Như thể hai ta chỉ sống vì điều đó...

Phải rồi, Bức tường hoa ấy
Thứ dường như không thể hạ xuống một mình được
Khi em tới...
Nỗi tuyệt vọng vô cùng của tôi,
Những câu hỏi không lời giải đáp,
Dần dần, chúng được nhuộm màu...

Tôi sẽ không buông tay đâu, vì một khi thả ra,
Tôi cảm thấy như sẽ không thể nắm lại bàn tay ấy lần nữa...

Nếu như những thứ ấy không được ai nhìn thấy, không ai hiểu được
Vậy chúng ta hãy cùng đặt tên cho nó...

Liệu đây là địa ngục, hay là thiên đường?
Chỉ phụ thuộc vào một điều:
Con đường hai ta chọn...

Phải rồi, Bức tường hoa đó
Bức tường rực rỡ sắc màu,
Dựng lên trước chúng ta...
Chúng ta bị chối bỏ ư?
Hay là để bảo vệ...
Không tìm thấy câu trả lời, mọi thứ dần bế tắc...

Dù vậy, tôi cũng rất hạnh phúc
Được lạc lối cùng em,
Cùng nhau chia sẻ thật nhiều điều...
Phải rồi, Bức tường hoa đó
Giờ đây, chúng ta sẽ không từ bỏ việc được sống,
Và cười vang cùng nhau...

Chúng ta cứ tiếp tục gọi đó là "định mệnh"
Và luôn nắm chặt tay nhau cùng bước đi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét