Artist: oldmenyaoi
2. hajimenii
------------------------------
Trước khi đọc, các bạn hãy:
Đọc chap 48 để xem phòng Oikawa trông như nào.
Khi tôi ra ngoài với cây ô, trời lúc nào cũng nắng.
Tooru thở dài nhìn vào chiếc điện thoại lần nữa. Bố mẹ giao phó cho cậu nhiệm vụ mua quà sinh nhật cho Takeru, mà trong hai ngày đấy, cậu đã rủ Iwa-chan đi cùng mình. Nhưng Iwa-chan lại ở nhà bà vào ngày đó. Tooru thở hắt ra. Cậu hoàn toàn có thể đi mua sắm một mình, hoặc thậm chí rủ thành viên nào đó trong đội đi, nhưng cậu thấy không thoải mái lắm. Iwa-chan luôn là người cậu muốn làm những điều này cùng. Nên sau một hồi lăn lộn trên sàn, cậu quyết định đứng dậy đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau cậu cầm lấy cái headphone, cắm vào điện thoại, lướt một chút ở phần Artist rồi ấn play bài nhạc của Radwips.
Tooru bước ra đường, vừa đi vừa ngân nga điệu nhạc của bài hát trên đường tới bến xe buýt. May mắn thay, khi xe tới chưa bài nào hết cả, và rồi cậu nhảy lên xe. Cậu ngồi cạnh cửa sổ, ngồi ở phía mà khiến không ai khác có thể ngồi cạnh cậu nữa. Xe buýt rất vắng người, và cũng không có nhiều điểm dừng lắm, nên cậu hy vọng mọi người sẽ chọn chỗ ngồi khác. Sau vài điểm dừng, cậu thấy một cô gái bước lên xe, nên cậu vội vã quay mặt hướng phía cửa sổ. Qua phản chiếu trên cửa sổ, cậu có thể thấy cô gái đó hơi nán lại ở hàng của cậu trước khi bước tiếp và ngồi sau cậu. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Tooru biết ánh mắt các cô nàng nhìn cậu; cậu không hiểu nó lắm nhưng vẫn học cách chấp nhận nó. Cái cách cậu nhận ra điều đó- thấy được mọi người nhìn mình với ánh mắt sợ hãi thỉnh thoảng cũng thấy khá hài lòng. Nhưng không có nghĩa là cậu mong chờ nó, và hôm nay cậu cũng không có tậm trạng để tìm.
Khi xe buýt tới điểm dừng, cậu xuống xe và bước tới Don Quijote. Tooru mở nhạc to lên một chút, nếu phải nghe thêm nhạc nền của Donki nữa cậu sẽ bị nó ám 3 ngày liền cho xem, nên cậu cố tránh nó. Cậu cũng biết sơ sơ cách bày trí của tiệm này rồi, nên Tooru bước nhanh tới khu videogame để chọn ra Mario Kart mới nhất cho Takeru. Thứ cổ điển này khiến cậu nhóc đó mê mẩn từ sớm bằng bản thường, và Chúa ơi, Takeru có thể trở nên rất khó chịu và bực bội. Tuy nhiên, cậu khá quý cậu nhóc ấy... và cậu rất nóng lòng được đánh bại cậu nhóc ấy trong trò Mario Kart này. Cậu cũng sẽ thử mời Iwa-chan nữa; Takeru thích cậu ấy, mặc dù, à, có cậu nhóc nào không chứ? Hay có bà cô nào không chứ? Hay có chú chó hoang nào lại không chứ? Mọi người đều quý Iwa-chan. May mắn thay, Iwa-chan không thích hết tất cả mọi người.Thêm nữa, cậu chắc chắn rằng, sau từng ấy năm, Iwa-chan thích cậu nhất. Vậy là tốt rồi. Tooru mỉm cười lúc trả tiền cho trò chơi ấy- rủ Iwa-chan đến cùng cũng tăng khả năng đánh bại Takeru, bởi nếu có người không kiềm chế được mà làm mọi thứ để thắng, thì đó là Iwa-chan.
Lúc rời khỏi Donki, cậu thấy thứ gì đó: máy gashopon*. Máy gashopon với figurine Keroro Gunso... và của Keroro đầu xoăn xù nữa. Hồi nhỏ Tooru đã rất thích chương trình đó. Là một đứa trẻ từng điên cuồng yêu thích người ngoài hành tinh, thì làm sao có thể không thích chương trình với một người ngoài hành tinh nhìn-như-ếch và cả đống những thứ hài hước? Cậu còn 1000 yên sau khi mua trò chơi đó, và máy gashopon này tốn 300 yên... nên cậu có 3 cơ hội. Và cậu rất muốn có Keroro đầu xoăn xù ấy. Tooru hơi cúi xuống một chút và nét 300 yên đầu tiên (và mong là cuối cùng) vào trong máy.
A... Giroro. Tooru nhớ rằng hồi nhỏ cậu thấy Giroro với Iwa-chan giống nhau tới độ nào. Vẻ mặt nhăn nhó của họ vẫn giống nhau. Cậu cười thầm. Thôi, Giroro cũng không quá tệ. Cậu nhét vào 300 yên khác. Lại là Giroro. Dù là một Giroro khác: có thêm 2 khẩu súng yêu quý của cậu ta, nhưng vẫn là Giroro. Được thôi, cậu thích Giroro, nhưng cậu muốn Keroro đầu xù xoăn cơ và giờ chỉ còn cơ hội cuối cùng. Tooru nhét vào máy 300 yên cuối cùng, nắm chặt tay, nhắm mắt lại, và cầu nguyện rất nhiều để có Keroro đầu xù xoăn. Cậu xoay nút và quả bóng rơi xuống.
Nực cười thật... Có bao nhiêu Giroro trong máy? Có bao nhiêu Giroro đã không rớt ra cho tới bây giờ? Sao chuyện này lại xảy ra với cậu? Mọi người yêu quý Giroro, cậu quý Giroro- cậu rất tuyệt và nhất là khi mỗi lần cậu làm trò ai nấy đều vui vẻ- nhưng thế này là quá sức chịu đựng. Trước khi mọi người nhìn thấy sự xấu hổ tuyệt vọng của cậu, cậu rời khỏi đó.
Vừa về tới nhà, Tooru đặt 3 Giroro mới ở giá cạnh máy tính, nằm trên sàn, chụp cái ảnh, rồi ngay lập tức gửi cho Iwa-chan.
Tớ muốn Keroro đầu xù xoăn cơ mà... (T Д T)
[ảnh]
Cậu tốn bao nhiêu vào đây thế hả
900 yên
Không thể tin nổi cậu
Tớ biết... Tốn 900 yên cho một đội quân Iwa-chan nhỏ bé và cáu kỉnh
Này 눈_눈
Cậu đang về rồi hả?
Ừ, đang ở trên xe rồi.
Và tôi cũng đem theo dưa hấu của bà đó.
Iwa-chan vẫn đáng tin cậy như mọi khi!! \( ^ ▽ ^ )/
Hai ngày tới cậu mang một chút tới tiệc sinh nhật của Takeru được không?
Được
Cậu muốn tôi đem tới nhà cậu hay là tôi sẽ đem tới tiệc sinh nhật luôn?
Cậu cũng tới đi
Tớ vừa mua cho nó Mario Kart mới và tớ cần cậu
Để làm gì?
Đánh bại cậu?
Để đánh bại TAKERU, còn lâu tớ mới thua
Tôi sẽ bắt cậu đọc cái này trước mặt gia đình cậu khi tôi đánh bại cậu
Cứ cẩn thận đi
Cứ nhắn tin cho nhau như vậy, Tooru lăn qua và nhìn thấy đội quân Giroro mới của mình. Cậu mỉm cười. Nhìn chung thì, nó cũng hẳn là phần thưởng tệ cho lắm.
-----------------------------
*Máy Gashopon: là kiểu máy quay trúng thưởng vậy, nó chứa những quả bóng, bên trong quả bóng là những móc khóa, figurine nhỏ,... hình nhân vật hoạt hình. Máy này chỉ cần cầu nguyện, trả tiền và vặn nút, đợi quả bóng rớt ra, xem nó có đúng thứ mình thích không, trong manga cũng thấy nhiều, ở trước cửa hiệu sách hay tạp hoá =)))))
Mấy đứa cutoe quá đi...
Cưng mấy đứa nhất...
Mấy đứa cutoe quá đi...
Cưng mấy đứa nhất...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét